Danh sách chương

“Thật nực cười, tại sao gia đình anh muốn hủy hôn lại bắt nhà tôi phải chịu trách nhiệm? Bắt cha tôi đến nhà anh xin lỗi? Anh đang nói cái quái gì vậy?”

Trần Thiếu Mục bị nghẹn lại, đường quai hàm căng cứng lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: “An Mộc, cô đừng nói chuyện khó nghe như thế! Cô cũng đồng ý hủy hôn, nhà họ An hay nhà họ Trần đưa ra yêu cầu đều giống nhau mà?”

“Hơn nữa, chỉ cần nhà họ An đưa ra yêu cầu, thì cũng là cô hủy hôn với tôi, như vậy cũng tiện cho cô tái hôn sau này, không phải ư? Sao lại phải nói chuyện khó nghe như vậy? Hai nhà chúng ta không phải là mới quen biết nhau.” 

An Mộc khẽ sững lại, mím môi, yên lặng một lúc, rồi nheo mắt nhìn đối phương: “Sao nghe anh nói chuyện cứ có cảm giác kỳ lạ nhỉ? Nghe như thể vì tôi, nhưng nghĩ kỹ lại thì rõ ràng là lấy cớ vì người khác để làm lợi cho mình?”

“Nếu tôi đồng ý với cách nói của anh, theo tính cách của chú Trần, chắc chắn sẽ tận dụng để ép cha tôi, lấy lợi từ nhà họ An.”

“Hơn nữa, là anh muốn hủy hôn với tôi, lại bắt nhà tôi chịu trách nhiệm, anh hưởng lợi mà không cần làm gì, giải quyết được phiền phức như tôi, thế giới này sao có chuyện tốt như vậy chứ?”

An Mộc càng nghĩ càng thấy có lý, thậm chí bắt đầu tổng kết lại: “Anh làm ông chủ, chắc thích coi người khác là kẻ ngốc nhỉ?”

Trần Thiếu Mục bực bội đi qua đi lại, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Trước đây sao tôi không nhận ra nhỉ, đại tiểu thư An quả là khéo ăn nói.”

An Mộc làm như không nghe ra giọng điệu châm chọc đó, cười ngọt ngào đáp lại. Dù sao cô không biết liệu mình có thể sống sót qua các quy tắc này hay không, nên không thể vì chuyện nhỏ này mà phiền đến An Chính Đình hay các anh trai nhà An.

Đằng nào đây cũng không phải là một cuộc trao đổi có lợi.

Nếu nhà họ Trần đề xuất hủy hôn trước, ngược lại nhà họ An có thể được lợi.

Nghĩ vậy, An Mộc càng tự tin hơn, nghịch ngợm chớp mắt: “Cảm ơn lời khen của anh~ nhưng không đúng đâu~”

Trần Thiếu Mục tỏ vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh: “Không đúng cái gì?” 

An Mộc mỉm cười: “Không phải đại tiểu thư An, là nhị tiểu thư An ~” 

Trần Thiếu Mục hít một hơi sâu, nói thẳng: “Vậy thì, tiểu thư An sẽ không chủ động đề nghị hủy hôn đúng không?”

An Mộc ngẩng đầu, lông mi tạo thành bóng mờ, trông như bị ức hiếp: “Đúng vậy, chuyện này là do anh đề nghị, nên cái này phải do nhà họ Trần làm, tôi không quan tâm.”

Trần Thiếu Mục cười lạnh, lông mày nhuốm vẻ tức giận, ánh mắt đầy sắc bén: “Tiểu thư An không tò mò tại sao tôi đột nhiên đề cập đến việc hủy hôn à?”

An Mộc liếc nhìn anh ta, quay lại ngồi xuống ghế trong đình, hai chân khép lại, trông rất nề nếp: “Tôi làm sao biết được? Tôi sống đã đủ mệt, còn phải biết anh đang nghĩ gì à? Tôi là giun trong bụng anh chắc, còn phải quan tâm anh nghĩ gì sao?”

Trần Thiếu Mục cụp mắt, nhìn An Mộc một lúc. Cuối cùng, anh ta lôi ra một vài tấm ảnh từ đâu đó, ném ra trước mặt cô: “Tự xem đi, nhà họ Trần không cần một cô con dâu có đời sống cá nhân hỗn loạn.”

An Mộc ngồi thẳng lên, chăm chú xem những tấm ảnh.

Mấy tấm đầu còn bình thường, trông như từ camera giám sát, cô dường như đã say rượu, được một người đàn ông đỡ, không rõ mặt. 

Nhưng những tấm sau thì quá đáng, là ảnh gợi cảm của một phụ nữ có khuôn mặt giống cô, có chút mờ nhạt. 

An Mộc ngay lập tức thốt lên một tiếng “ồ”, nhìn kỹ hơn, từng tấm một bày ra trên bàn, xem rất tỉ mỉ, cô còn liếc mắt về phía camera ở một bên và nháy mắt. 

Sau đó cô ngước đầu lên, nhìn đối phương với vẻ mặt nghi hoặc: “Anh đưa tôi xem cái này làm gì? Vô nghĩa.”

Trần Thiếu Mục chỉ cảm thấy đầu mình bốc lửa, giọng nói không giấu nổi cơn giận: “Cô, cô không biết mình đã làm gì sao? Tiểu thư An chẳng lẽ quên mất hôn ước giữa chúng ta à? Đây đều là chuyện do cô gây ra.” 

Anh ta chỉ vào những tấm ảnh, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể nhìn một lần vào bức ảnh cũng khiến anh ta cảm thấy bẩn mắt. 

An Mộc thản nhiên nhún vai, không hề e ngại đối diện với ánh mắt của Trần Thiếu Mục, giọng nói bình tĩnh: “Ồ, vậy anh muốn thế nào?” 

Trần Thiếu Mục cảm thấy An Mộc rất giỏi khiêu khích, anh ta cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đầy lửa giận: “Cô biết mình đã làm gì không? Chuyện này đủ để cô mất mặt mất danh tiếng đấy!”

“Tôi không yêu cầu nhiều, chỉ cần nhà họ An đề nghị hủy hôn, tôi sẽ coi như những bức ảnh này không tồn tại, hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Nếu không, nhà họ An sẽ rất khó xử.”

An Mộc tỏ vẻ hứng thú, nở nụ cười giễu cợt: “Vậy, thiếu gia Trần đang dùng những bức ảnh này để uy hiếp tôi hủy hôn?” 

 

Hết Chương 143: Những tấm ảnh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page