Danh sách chương

Thượng Quan Ngôn như không nghe ra ẩn ý trong lời An Mộc, cười với cô, giọng điệu mơ hồ: “Mộc Mộc à, chú cũng biết chiếc váy này đẹp, có thể nhường cho Ngọc Ngọc không? Nó còn nhỏ, cháu đừng chấp nhặt với nó nhé?”

An Mộc nghe thế thì mắt trợn tròn, ai ngờ Thượng Quan Ngôn lại là người bênh con chứ không bên lý lẽ. 

Rõ ràng lời nói để kích Thượng Quan Ngôn, bỗng lại trở thành lực đẩy.

An Nhiên khẽ kéo khóe môi, đứng cạnh An Mộc.

Nhưng chưa kịp nói gì, một giọng nam khác đã ngắt lời. 

“Ông nói vậy là không đúng, ông Thượng Quan, nếu tính cách trẻ con có thể là lý do để thiên vị, thì tôi thấy vị tiểu thư kia còn tốt hơn.”

“Nhưng nếu nói về việc này, thì nên theo thứ tự trước sau, cô gái này đã nói rồi, chị cô ấy là người chọn chiếc váy này trước, ông nghĩ sao?”

Tô Vô Tức cúi người, nhìn thẳng vào Thượng Quan Ngôn, ánh mắt không chút nhiệt độ, bình thản và điềm đạm. 

Thượng Quan Ngôn cứng đờ, khó hiểu nhìn qua, chỉ một cái nhìn là hiểu ý của đối phương. Ông ta thở dài, trực tiếp kéo Thượng Quan Ngọc lại, tay cô ta đặt trên chiếc váy đỏ bị buộc phải rút lại. 

“Xin lỗi, Mộc Mộc, là Ngọc Ngọc không biết điều, chiếc váy này là của các cháu, xin lỗi.”

Thượng Quan Ngọc cực kì không cam lòng, định nói gì đó, nhưng bị Thượng Quan Ngôn bóp vai, thái độ cực kỳ cứng rắn lắc đầu. Dù có bao nhiêu phàn nàn, cô ta vẫn thông minh chọn cách im lặng.

Jessica thở phào nhẹ nhõm, đưa ngay chiếc váy cho An Mộc, rồi lùi lại vài bước. Đây là chuyện của những người quyền quý, cô ta không nên xen vào.

An Mộc nhận chiếc váy dài, không thể giấu được niềm vui, nhìn Thượng Quan Ngọc với ánh mắt đầy khiêu khích: “Cảm ơn chú Thượng Quan~” 

Rồi cô lễ phép cười với Tô Vô Tức, cực kỳ ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt.”

Tô Vô Tức hơi sững lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn lễ phép gật đầu: “Không có gì.”

An Nhiên luôn nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt sâu thẳm. 

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, chị ta biết người này không phải loại người dễ chơi. Rất giống với bức ảnh của người con riêng nhà họ Tô, một người lúc nhỏ, một người khi lớn.

Khi gia chủ nhà họ Tô chết, nước A chắc chắn sẽ rối loạn, và các gia tộc ở quốc gia Z cũng đang rình rập.

Như vậy, chắc là để kéo bè kết cánh.

Chị ta không thể tiếp tục sống ẩn dật như vậy nữa, IEI đã giao vào tay mình, mình không thể mãi sống một cuộc sống yên bình ở nhà họ An. 

Yên bình, là một điều xa xỉ mà người như chị ta không nên có. 

Gia chủ nhà họ Tô có hai con trai và hai con gái, ai cũng không phải dạng vừa, chưa kể còn có một đứa con riêng vừa được nhận về. 

Không biết là bị ép buộc, hay là tự nguyện.

Sau khi gia chủ nhà họ Tô chết, năm người thừa kế hợp pháp không ai chịu thua, gần đây còn làm cho kinh tế của nước A bị rối loạn.

An Nhiên nhíu mày, ánh mắt chạm nhau, cảm giác nguy hiểm nổi lên. Kết quả lại thấy An Mộc ngu ngơ cảm ơn người ta, còn gọi người ta là người tốt?

Đây quả thật là trò đùa hài hước nhất mà chị ta từng nghe.

Gia chủ nhà họ Tô đào hoa, gieo rắc giống nòi khắp nơi, nhưng người con riêng sống sót và trưởng thành chỉ có mỗi Tô Vô Tức. Có thể tránh được đủ loại sát thủ và kẻ tạo ra tai nạn, còn trở thành “Bệ hạ”, thì sao có thể là người tốt? 

An Nhiên hít một hơi sâu, cảm giác tim mình ngừng đập. 

Chị ta vội kéo An Mộc còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra lại, kéo sang một bên, nép dưới cánh tay mình. 

Một bộ dáng bảo vệ.

An Mộc ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy xương quai xanh rõ ràng và cổ trắng ngần của chị mình, còn có hương thơm nhẹ nhàng, không nồng nhưng rất dễ chịu.

【A a a a, chị! Chị giết em mất!】

【Tội lỗi, tội lỗi, tôi sống mười tám năm, quang minh chính đại, tâm hồn thanh tịnh! Sao lại gặp kiếp nạn này!! Huhu! Từ chối nữ sắc, từ chối quyến rũ!】

An Nhiên cúi đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của An Mộc, nhướn mày.

Dù không biết em gái đang nghĩ gì, nhưng vẫn đặt ánh mắt lên Tô Vô Tức. 

Thần sắc thay đổi, giọng điệu xa cách, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng lạnh lẽo.

“Cảm ơn.”

An Mộc chớp mắt, cũng nhìn Tô Vô Tức, quen miệng cười: “Tôi cũng muốn cảm ơn anh.” 

Tô Vô Tức nhìn cô, cười nhẹ, rồi ngước nhìn lại ánh mắt cảnh giác của An Nhiên, lịch sự cúi người: “Không cần khách sáo, hai vị tiểu thư, nếu không còn việc gì, tôi xin phép rời đi trước.” 

Cử chỉ đều rất lịch sự và tao nhã, ngay cả giáo viên dạy lễ nghi cung đình cũng không thể chê trách, không kiêu căng, biết tiến biết lùi.

Cộng thêm vẻ ngoài thanh lịch, thực sự khiến người ta có cảm tình.

Dù trông còn trẻ, nhưng có tính cách trầm tĩnh không phù hợp với tuổi.

Ít nhất là An Mộc cảm thấy vậy, cô ngơ ngác vẫy tay chào, đến khi đối phương rời đi mới quay người lại, đưa chiếc váy dài trong tay về phía An Nhiên, nhướn mày như muốn khoe thành tích.

 

Hết Chương 138: Chị giết em mất.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page