Ý là nửa đêm cử vài gã đàn ông đến xử lý Quách Tố Mặc, bọn chúng nghĩ rằng một cô gái nhỏ như cô, nếu bị hãm hiếp rồi bị mấy gã đàn ông thay phiên nhau làm nhục, chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ và bị ràng buộc với những kẻ đã làm điều đó với mình.
Lúc đó, bọn đàn ông chỉ cần dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành, sau khi chiếm được cô, chẳng phải sẽ tùy ý bọn chúng chơi đùa sao?
Quách Tố Mặc từ những lời thì thầm nghe được từ bọn chúng đã đoán ra được phần nào sự thật, chỉ muốn mắng chửi, mẹ kiếp, đây là tận thế chứ không phải thời kỳ hòa bình.
Trong tận thế ngay cả một đứa trẻ cũng không thể xem thường, nếu không sẽ chết mà không biết chết như thế nào, trừ khi người đó có sức mạnh đến mức mọi âm mưu đều là hổ giấy.
Ba gã đàn ông bàn xong liền nhảy lên giường, nhưng lại nhào vào khoảng không, đến khi nhận ra sự việc có biến thì đã quá muộn.
Quách Tố Mặc nhìn ba người đàn ông bất động trên giường, và những người bên ngoài không có động tĩnh gì, nuốt nước bọt, mới nhớ ra mình vẫn bị Lan Cửu tức giận giam giữ trong lòng, bên tai còn phảng phất hơi thở lạnh lẽo.
Cô không nhìn thấy rõ người phía sau đã ra tay như thế nào, nhưng những người đàn ông đó đã không còn động đậy, nếu dùng sức mạnh tinh thần, thì sức mạnh tinh thần của anh thực sự mạnh mẽ.
“Lan, Lan đại nhân.” Cô nuốt ngược lời muốn nói là Lan Cửu vào trong bụng, run rẩy gọi Lan đại nhân, cô nhớ có lần Ngũ Sắc gọi Lan Cửu như vậy, cô nghĩ cách gọi này phù hợp với sức mạnh biến thái của anh.
Lan Cửu bóp chặt cổ cô, ghé sát tai cô nói: “Chạy? Chạy đi, còn muốn chạy nữa không?”
“Ưm, ưm… không, không chạy nữa.” Cổ sắp bị bóp gãy rồi, cô còn dám cãi lại sao.
Cánh tay cứng như thép bóp chặt eo cô, lật cô lại, sau đó Lan Cửu xoay người đè Quách Tố Mặc lên bậu cửa sổ, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc này cô mới thấy rõ anh không đeo kính không gọng, đôi mắt dài tinh tế khắc họa hàng mi cong vút, đôi mắt xanh đậm chứa đựng những tinh vân lôi cuốn.
Lần đầu tiên đối diện với đôi mắt này, Quách Tố Mặc bị cuốn vào mê hoặc của những tinh vân xoáy bên trong, suýt chút nữa chìm vào đó, Lan Cửu siết chặt eo một cái, cô lập tức tỉnh lại.
Nhưng ngay sau đó là áp lực tinh thần phủ xuống như trời sụp, khác hoàn toàn với áp lực nhỏ nhoi trong phòng lúc nãy, lần này như muốn hủy diệt tất cả, chủ nhân của áp lực ấy mím môi hồng trắng, lời nói độc địa: “Thứ thuộc về tôi thì phải ngoan ngoãn ở bên tôi, cô vĩnh viễn không thể trốn thoát, ngoài tôi ra, cô còn có thể tìm ai trên thế giới này!”
Quách Tố Mặc đẫm mồ hôi lạnh chịu đựng áp lực, toàn thân run rẩy trong lòng Lan Cửu, nghe những lời anh nói mà không kịp phản ứng, chẳng lẽ Lan Cửu không coi cô là vật thí nghiệm mà cuối cùng sẽ giải phẫu cô sao?
Toàn thân như bị không khí ép nát, tim Quách Tố Mặc như muốn nhảy ra ngoài.
Kể từ khi hồi sinh, cô đã có nhịp tim, thân nhiệt và dòng máu chảy như một người bình thường, dù nhịp tim rất chậm, thân nhiệt thấp và máu chảy còn chậm hơn cả ốc sên.
Nhưng ít nhất cô đã là một “người”.
Còn bây giờ, dưới áp lực khủng khiếp, cô như quay lại trạng thái zombie, nỗi sợ sâu kín nhất trong lòng cô bùng nổ.
Cô khóc và nói: “Nhưng anh sẽ dùng tôi làm thí nghiệm, sẽ tiêm cho tôi những loại thuốc lung tung, anh sẽ, sẽ giết tôi. Hu hu… Tôi không muốn chết, tôi, làm sao mà không chạy được…”
Bị Lan Cửu phá vỡ bảo vệ tinh thần, tâm trí Quách Tố Mặc rối loạn, cô òa khóc tố cáo nhìn anh với ít ỏi những giọt nước mắt zombie.
Lan Cửu mím môi, ôm chặt eo, vuốt lại tóc ướt mồ hôi của cô ra sau tai, nhìn vào mắt cô: “Thì ra em lo lắng điều đó, vậy anh đảm bảo không giết em, nhưng em phải ngoan ngoãn ở bên anh.”
Đợi anh tìm ra cách tiến hóa thêm cho cơ thể cô, cô sẽ có cùng cấp độ gien với anh.
Dù lúc đó Trái Đất bị kéo vào kỷ nguyên mới bởi những người bên ngoài, anh và cô vẫn sẽ là những tồn tại cao quý hơn phần lớn người khác.
“Cô bé ngốc,” Lan Cửu nói nhỏ khi ôm cô, Quách Tố Mặc bị anh hành hạ đến kiệt quệ, không nghe thấy.
Lan Cửu ẩn mình trong bóng tối cười khẽ, anh đã có kế hoạch, sẽ bảo vệ cô, không dễ để cô rời xa anh. Nếu không…
Vô thức, Lan Cửu đã thu lại áp lực tinh thần mạnh mẽ, Quách Tố Mặc được anh ôm một lúc bình tĩnh lại, cuối cùng hiểu ra một chút ý nghĩa trong lời nói của anh. Cô bé ngốc ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn anh.
“Thật sao? Anh không giết em?”
Lan Cửu vuốt mặt cô gật đầu, Quách Tố Mặc ngạc nhiên rồi bật cười, sau đó lại khóc cười không thôi, cảm nhận sự nhẹ nhõm, hạnh phúc đến với người trước mặt.
Không còn nguy hiểm đến tính mạng, còn có thể theo chân kẻ đứng sau hậu trường của tận thế, và không phải lo bị các nhân vật chính tiêu diệt, Quách Tố Mặc làm sao không vui.
Phải biết rằng, trong nguyên tác, khả năng của Lan đại nhân vượt trội hơn các nhân vật chính nhiều, anh thần bí, lừa gạt nhiều cao thủ của tận thế.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm