Danh sách chương

Nhân viên bán hàng tên Martha trông như đã tìm được chỗ dựa, nức nở đi về phía Thượng Quan Ngọc: “Tiểu thư Thượng Quan, cô đến không đúng lúc rồi, thật xin lỗi vì đã để cô phải chứng kiến chuyện này. Cô có thể đợi một chút không, tôi còn phải xin lỗi vị tiểu thư này.”

An Mộc nghe thế, không nhịn được mà cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường: “Ôi trời ơi, đừng nói chuyện nữa. Trông cô khá mệt rồi, cầm hai đồng rồi xuống tầng dưới mua chai trà xanh uống cho đỡ khát đi.”

【Toàn những đứa tôm tép không có đẳng cấp! Cả việc khinh bỉ cũng không có chút giá trị.】

Thượng Quan Ngọc cười nhạt, vẻ thách thức hiện rõ trên gương mặt, tay xách chiếc túi đắt tiền, cô ta không có ý định làm chủ cho Martha, chỉ tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy, cô làm sai cái gì?”

Người sáng suốt đều nhận ra sự chế giễu trong giọng nói này, chỉ có Martha là không nhận ra, như thể bị xúc phạm nghiêm trọng, lập tức làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, nước mắt chảy dài trên má. 

“Tiểu thư này có lẽ đang có tâm trạng không tốt, nhìn tôi không vừa mắt, cứ bảo tôi hám lợi, nhưng tôi đâu dám chứ! Khó khăn lắm tôi mới kiếm được công việc này. Tôi sợ xúc phạm những người quan trọng như cô, nên tôi luôn cẩn thận trong lời nói và hành động, huhuhu.”

Nhưng Thượng Quan Ngọc không phải là người ngu ngốc, cô ta thừa hiểu thủ đoạn của Martha, nhưng vẫn không động đậy.

Nụ cười trong mắt càng sâu, như đang xem kịch.

An Mộc đầu tiên là ngớ người, rồi nhếch mép, bị sự mặt dày của Martha làm cho ngạc nhiên, lý trí của cô sắp bị những lời dối trá của cô ta làm cho nổ tung. 

Cô cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: “Ôi trời, sợ xúc phạm người quan trọng, ôi chao, đúng là to gan lớn miệng quá” 

“Nói dối không sợ bị đau lưng à? Tâm trạng không tốt? Cô có hiểu nhầm không, là cô trợn mắt với chị tôi trước, bị tôi bắt được!”

“Cô giỏi nói như vậy sao lại đi bán quần áo? Sao lại làm nhân viên bán hàng? Sao lại đi làm? Cô về làm tiểu thư đi, nằm ở nhà chờ ông chủ chuyển tiền vào tài khoản là được.”

“Nói vòng vo là tôi khiến cô bị ấm ức? Cô nhìn bằng con mắt nào mà thấy tôi khiến cô phải ấm ức? Có hiểu rõ không, rõ ràng là cô tỏ vẻ trước.”

Martha gào khóc một hồi, cũng không rớt được giọt nước mắt nào, lại bị mỉa mai như vậy, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ta nhìn An Mộc với ánh mắt đầy phẫn nộ và lửa giận: “Cô——”

Nhưng chưa kịp nói xong, quản lý cửa hàng Jessica đã vội vàng trở lại, khuôn mặt trang điểm đậm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt. 

An Nhiên liếc nhìn cô ta, đoán rằng cơ thể vẫn đang rất khó chịu. 

Jessica nhìn thấy đông người, nhanh chóng cúi đầu chào Thượng Quan Ngọc và Tưởng Đình Đình, sau đó quay sang xin lỗi An Mộc: “Tiểu thư An Mộc, xin lỗi, tôi đến muộn một chút. Tiểu thư Thượng Quan, tiểu thư Tưởng, xin chào.”

An Mộc đang hăng say, còn đang chờ Martha nói lại để mình có thể tiếp tục cãi nhau, nhưng Jessica xuất hiện, gần như đã dập tắt cuộc vui của cô.

Jessica nhận thấy không khí không ổn, tràn đầy mùi thuốc súng. 

Là người quản lý bán hàng ở một cửa hàng xa xỉ, đương nhiên phải là người thông minh. Cô ta quan sát An Mộc, Thượng Quan Ngọc và Tưởng Đình Đình một lượt.

Jessica kéo nhẹ tay áo của Martha, giọng nghiêm khắc: “Martha, chuyện gì xảy ra vậy?”

An Mộc thấy đối phương có vẻ muốn đứng ra phân xử, bỗng dưng tích cực lên tiếng: “Nhân viên Martha của các cô trợn mắt với chị tôi! Khinh thường chị tôi! Không có chút thái độ phục vụ nào, còn nổi nóng với tôi, nói chuyện bóng gió.”

【Cô nói đi, cô nói đi.】

Martha cảm thấy khuôn mặt mình dần cứng lại.

Với thân phận của cô ta, không có cơ hội tiếp xúc với các gia đình trong giới quý tộc ở thành phố Bắc Kinh, chỉ cần kết thân với Thượng Quan Ngọc đã đủ ăn cả đời.

Cô ta đã nghe về tiểu thư nhà họ An, nhưng chưa từng gặp mặt.

Mấy ngày trước, sự việc trên mạng náo nhiệt lắm, nhưng video đã bị gỡ xuống, không thấy được mặt người, không ngờ lại chính là người mà cô ta vừa đắc tội.

Martha càng nghĩ càng tuyệt vọng, cơ mặt trên má cũng giật nhẹ, hít sâu một hơi rồi định giải thích: “Jessica, không phải, nghe tôi nói này, tôi không có trợn mắt đâu, chỉ là… chỉ là…”

Cô nhân viên bán hàng môi run rẩy, cuối cùng không tìm được lý do gì, lo lắng đến mức mặt tái nhợt. Cảnh tượng này khiến người ta thấy thương cảm, nhìn vào cũng nghĩ rằng lỗi không phải ở cô ta. 

An Mộc không có lòng thương xót, cô liếc nhìn Martha, giọng điệu mỉa mai: “Chị gái à, đừng giả vờ nữa, tôi ghét nhất là loại người như cô, không đùa đâu.”

“Nếu là lỗi của cô thì là lỗi của cô, nếu không phải lỗi của cô, sao tôi lại vu oan cho cô làm gì? Tôi tự làm khó bản thân mình à? Cô nghĩ tôi rảnh lắm hả?”

“Chuyện vô duyên như thế, sao có thể là tôi làm? Chỉ có kẻ thiếu đạo đức mới đi bôi nhọ người tốt thôi.” 

 

Hết Chương 135: Cô nói đi, cô nói đi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page