Danh sách chương

“Ngài Vũ Văn nuôi một con lợn cưng, có làm sụp đổ hình tượng không nhỉ?”

“Mười hai tỷ người hâm mộ chào đón Quý cô Heo, sau này bạn sẽ là thần thú bảo vệ của thần may mắn nhà chúng ta!”

Tên gọi của Vũ Văn Thiên Thụy trên mạng không nhiều, tổng kết lại những cái thường dùng nhất, chỉ có thể là “Tổng giám đốc oai phong” và “Ngài Vũ Văn”, cùng với “Nam thần may mắn” và “Thần may mắn”. 

Hai cái đầu không cần giải thích, còn hai cái sau là vì tên Vũ Văn Thiên Thụy, chữ “Thiên Thụy” rất dễ khiến người ta nghĩ đến sự may mắn, huống hồ thiên hạ giáng phúc, đây cũng là ý nghĩa mà gia tộc Vũ Văn đặt cho anh. Vì vậy, người hâm mộ gọi anh như thế, và trong đó cũng chứa đựng lời chúc phúc của họ dành cho anh. 

Vũ Văn Thiên Thụy rất ít khi chú ý đến các sự việc trên XingBo, còn trợ lý Chân Thành của anh tuy có chú ý nhưng nghĩ rằng đây là do Tổng giám đốc tự đăng, nên không báo ngay cho Vũ Văn Thiên Thụy. 

Chỉ đến khi đưa Tổng giám đốc về nhà, hắn ta mới vô tình nói một câu: “Tiểu Thiên Nhi thật đáng yêu, người hâm mộ của cậu cũng rất thích cô ấy.”

“…Ý gì?” 

Gì mà người hâm mộ của anh cũng thích cô ấy? Người hâm mộ của anh từ khi nào biết đến sự tồn tại của Tiểu Thiên Nhi?

“Ủa? Cậu không biết sao?” Chân Thành có chút giật mình nhìn Vũ Văn Thiên Thụy, Tổng giám đốc tự đăng XingBo mà tại sao lại không biết? 

Chẳng lẽ…

“Nói.”

“Hôm nay trên XingBo của cậu có một bài đăng mới, là về Tiểu Thiên Nhi, phản ứng của người hâm mộ rất dữ dội, đã lên bảng chủ đề rồi.” Chân Thành giải thích ngắn gọn.

Vũ Văn Thiên Thụy lấy điện thoại ra, mở XingBo thì thấy bài đăng gần đây nhất, trên đó là ảnh chụp cận mặt của chú lợn nhỏ, màu hồng phấn, dù không có biểu cảm gì cũng khiến người ta thấy rất đáng yêu.

Ánh mắt của người đàn ông dừng trên bức ảnh một lúc lâu, sau đó mới lướt nhìn dòng chữ bên trên, khí chất bá đạo và kiêu ngạo phả vào mặt, khiến anh ngay lập tức nghĩ đến con lợn nhỏ tinh nghịch và đặc biệt thích quậy phá kia. 

“Anh về đi.” 

Vũ Văn Thiên Thụy hiểu rõ sự tình, mở cửa xe xuống xe, chuẩn bị về nhà tìm con lợn nhỏ thông minh quá mức lại gan to bằng trời kia để tính sổ!

Một con lợn biết nghe hiểu tiếng người, biết viết chữ, biết dùng máy tính, thậm chí còn biết đăng bài XingBo, hừ, anh nghĩ con vật mà mình nuôi không phải là một con lợn, mà là một con yêu quái!

Vũ Văn Thiên Thụy về đến nhà, tìm một vòng nhưng không thấy con lợn nhỏ, hỏi người hầu, họ cũng không biết, anh nghĩ một lúc, rồi đi đến phòng làm việc.

Khi người đàn ông đẩy cửa vào, không thấy bóng dáng con lợn nhỏ, nhưng khi anh bước vào hai bước, liền thấy sau máy tính là một cục nhỏ màu hồng phấn. 

Lúc này. cục nhỏ màu hồng phấn đó đang nhanh chóng di chuyển móng lợn, bấm bàn phím lạch cạch.

“…” Vũ Văn Thiên Thụy không nói nên lời, nhất thời không biết phản ứng ra sao, vì cảnh tượng trước mắt thực sự quá đỗi chấn động. 

“Chủ nhân chủ nhân, người bao nuôi về rồi, chị mau ngẩng đầu lên nhìn xem.” Bánh Bao Nhỏ gấp gáp nhắc nhở.

Tru Thiên Nhi không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Cô bà nó, chị đang đánh thây ma đây, ai về thì mặc kệ người ta về.”

“…” Bánh Bao Nhỏ cạn lời, từ khi chủ nhân mê mẩn trò chơi điện tử, chủ nhân đã không còn là chủ nhân như xưa nữa!

Đối với một người mới tiếp xúc với máy tính, còn gì có thể hấp dẫn hơn trò chơi? Sau khi đăng bài XingBo, Tru Thiên Nhi vô tình nhấn vào một trò chơi hậu tận thế gọi là “Bữa tối cuối cùng”, rồi chìm đắm vào đó không thể dứt ra, cho đến khi người đàn ông về, cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh một cái. 

Vũ Văn Thiên Thụy mặt đen lại đi đến, còn cố ý giậm chân mạnh hơn, nhưng con lợn đó vẫn không có phản ứng gì, khiến mặt anh càng thêm đen.

“Chơi vui không?” 

Giọng lạnh lùng phát ra, còn Tru Thiên Nhi lại vô thức trả lời: “Vui… ừm, grừ grừ grừ!” 

Ôi trời, suýt nữa thì bị lộ tẩy!

Tru Thiên Nhi nghĩ mình suýt lộ, nhưng thực ra Vũ Văn Thiên Thụy không bỏ qua giọng nói đó, như tiếng người nói, nhưng quá ngắn, giống như âm thanh từ cổ họng, khiến anh không chắc chắn đây có phải âm thanh lợn có thể phát ra hay không.

“Là mày đăng bài trên XingBo của tao phải không?” 

Vũ Văn Thiên Thụy không hỏi thẳng thắc mắc của mình, vì trực giác bảo anh, con lợn này sẽ không thừa nhận.

Tru Thiên Nhi chớp mắt, suy nghĩ nhanh hậu quả của việc thừa nhận, còn việc chối bỏ, hừ, cô nghĩ người bao nuôi không thông minh lắm, nhưng cũng không quá ngốc chứ.

“Grừ grừ grừ, hừ, grừ éc éc!” 

Đừng quá nhỏ mọn, chỉ là mượn một chút thôi mà, nếu tôi có XingBo, đâu cần dùng của anh chứ!

Vũ Văn Thiên Thụy không hiểu, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Mày có thể dùng máy tính gõ chữ trả lời tao.”

A! Máy tính!

“Grừ grừ grừ!” 

Ôi không, nhân vật nhỏ của mình bị thây ma ăn mất rồi! Khóc thét!

Hết Chương 20: Chơi vui không?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  2. Cấp 1

    Gái xinh

    5801

Trả lời

You cannot copy content of this page