Danh sách chương

Diệp Ly trực tiếp đẩy Thượng Quan Ngọc vào tình thế khó, cô ta muốn từ chối cũng không được. Ánh mắt đẹp đẽ quay một vòng, nghĩ rằng dù sao cũng có An Mộc làm nền, dù không làm được cũng không tệ như đối phương. 

Nghĩ vậy, ba người lên bục với những toan tính riêng. 

An Nhiên đứng ở giữa, nhìn lướt qua đề bài.

Đối với chị ta không có gì khó, tay làm rất nhanh, viết được một nửa mới nhớ ra có An Mộc bên cạnh, động tác mượt mà dừng lại.

An Nhiên mím môi, như vô tình khẽ đẩy em gái. 

Lần đầu tiên trong đời truyền bài, lại trước mặt bao nhiêu người. 

Chị ta hạ giọng, cẩn thận hỏi: “Sao rồi?”

An Mộc ngạc nhiên nhìn An Nhiên, đầy vẻ khó hiểu. 

【Chị không làm bài đàng hoàng, sao lại có tâm trạng quan tâm đến em chứ?】

【Hơn nữa, hôm nay gần như đứng về phía Thượng Quan Ngọc rồi, em nghĩ mình cũng đủ độc ác rồi mà! Từ đầu đến chân đều cùng phe với đám hai mặt kia.】

【Mình còn đang thắc mắc tại sao cô giáo gọi mình lên, hóa ra là gốc rễ ở chỗ chị gái!】

【Chị à, chị thật sự không phân biệt địch ta, thế này thì cốt truyện không sụp đổ mới là lạ!】

【Nữ phụ độc ác không hoàn thành nhiệm vụ cũng buồn lắm đó OK?】

【Ồ~~ Mình hiểu rồi, mình ngộ ra rồi! Chị gái đến đây để khoe mẽ, chê cười mình chứ gì?】

【Chắc chắn là vậy!】

An Nhiên: “…”

Mình thật sự là ăn no rửng mỡ mới nghĩ đến việc lo cho em ấy đấy à!?

An Mộc nghĩ rằng mình đã đoán đúng, liếc An Nhiên một cái đầy thận trọng: “Liên quan gì đến chị!”

Sau đó cô quay đầu lại, tiếp tục vật lộn với bài toán trước mặt. 

An Mộc kiếp trước là sinh viên đại học, học ngành văn học, đề thi toán này dù không quá khó, nhưng theo vai của cô thì không thể làm được.

Chỉ có điều…

【…Tại sao trông lại dễ thế này!】

【Cảm giác rõ ràng biết làm nhưng phải giả vờ không biết thật sự không chịu nổi!】

【Phải làm sao bây giờ? Viết mỗi chữ ‘Giải’ rồi xuống có được không?】

【Luôn có người phải làm kẻ thất bại, sao lại không phải là mình nhỉ! Haha, kệ thôi!】

An Nhiên rất nhanh hoàn thành quá trình giải, nhưng không trở về chỗ ngay. Thay vào đó, chị ta đứng sau An Mộc, mắt nhìn chăm chăm, không biết đang nghĩ gì.

An Mộc chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, viết một chữ ‘Giải’ rồi dừng lại.

【2 điểm! Yeah!】

Không nhúc nhích thêm.

Thượng Quan Ngọc cố gắng hết sức, nhưng dù cô ta làm thế nào cũng không ra kết quả. 

An Nhiên đợi mãi không thấy An Mộc viết tiếp, liền tựa vào bục giảng, ném bút điện tử vào hộp. 

An Mộc như kiến trên chảo nóng.

【Chị ơi, chị mọc rễ trên bục giảng rồi à?! Làm xong rồi không xuống mà nhìn em làm gì! Trên người em đâu có đáp án, chị có nhìn cũng không ra được gì đâu! Thật sự!】

【Chị thế này em phải nghi ngờ mình có làm gì xấu không đây, thật sự càng ngày càng lo lắng, tim gan phổi đều sắp lệch chỗ rồi!】

An Nhiên: “…”

An Nhiên khẽ hít một hơi, mắt không ngừng giật.

Chị ta thật sự không biết nói gì với cái miệng của An Mộc. 

Nhưng chị ta không muốn xuống ngay, vẫn còn Thượng Quan Ngọc đứng đó, ít nhất phải ép em gái đưa ra câu trả lời.

Không biết vì sao. 

Nếu phải đưa ra một lý do, có lẽ là không muốn An Mộc mất mặt.

Dù gì bây giờ chị ta cũng là một thành viên của nhà họ An trên danh nghĩa.

An Nhiên đợi một lúc, nhanh chóng mất kiên nhẫn. 

Lợi dụng chiều cao, chị ta cúi xuống, không chút ngại ngùng cầm tay An Mộc, nâng lên, đặt vào chữ ‘Giải’.

Mặt An Mộc trắng bệch, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chị ta. 

Tay của An Nhiên lạnh, nắm trên tay mình không thoải mái chút nào. 

Cô thở gấp, đầy giận dữ, như một con mèo xù lông: “Chị làm gì vậy?! Bỏ tay ra!”

Giọng nghiêm nghị.

An Nhiên nghiêng đầu, không có cảm xúc, nhưng đứng xa ra một chút: “Viết đáp án đi.”

An Mộc tim đập nhanh, lập tức bắt đầu giãy giụa, muốn rút tay ra, nhưng sức của An Nhiên rất mạnh, không nhúc nhích chút nào. 

Cô như tức giận, ngực phập phồng, nhỏ giọng nói: “Bỏ tay ra! Tôi tự viết!”

An Nhiên nhướn mày, buông tay ra một cách chậm rãi. 

Không phải vì thái độ của đối phương, mà là những tiếng cười quái dị.

【Hehehe~】

【Thơm quá~ hehehe~】

【Phải nói rằng, tinh thần này, thật sự có cái hương vị đó hehehe~】

【Nhưng mà chị ơi, chị có ý gì đây! Chị muốn em nổi bật phải không!】

【Được rồi, được rồi, viết thì viết, coi như một phần của việc tát mặt.】

An Mộc như nghĩ thông suốt, viết đầy đủ một màn hình điện tử.

Khi hoàn thành nét cuối cùng, cô mới lui lại một bước, nhìn về phía Thượng Quan Ngọc. 

Bài toán này có rất nhiều cách giải. 

An Nhiên dùng cách khó nhất, còn mở rộng thêm nhiều đáp án. An Mộc bị ép phải dùng cách đơn giản nhất, nhưng ít nhất đã hoàn thành bài toán. 

Chỉ có Thượng Quan Ngọc kiêu ngạo, dù cố thế nào cũng không ra kết quả.

 

Hết Chương 83: Kiến trên chảo nóng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page