Danh sách chương

【Dù không có lý cũng phải làm người khác nể sợ ba phần! Huống chi là có lý, chị ơi, sao chị lại cùng phe với em?】

【Chị ngốc à! Em đã bắt nạt chị thế này, chị không thể kiên định hơn sao!】

【Chị ơi, chị ơi, bỏ cái tình cảm giúp người đi! Không thì sớm muộn gì cũng bị bệnh! Cái tát này thật là ngược đời!】

Trần Hi không còn giữ được nụ cười, cuối cùng cô ta đã hiểu cảm giác bị mất mặt của anh trai. 

Rõ ràng đến giúp, lại bị mất mặt. Làm sao trên đời này lại có loại bùn nhão không trát nổi tường này!? Quá lố bịch!

Cô ta lạnh lùng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Nhiên, giọng nói có phần gấp gáp: “Không phải, An Nhiên, cô không sao chứ? Cô đã nhìn rõ chưa? Cô ta bắt nạt cô như thế mà cô vẫn chịu đựng? Cô không bị hỏng não chứ?”

“Được thôi, cô đúng là giỏi, đúng như anh trai tôi nói, thật sự không có khí phách! Hèn đến mức chết còn hơn.”

An Nhiên khẽ cười, nghiêm túc nhìn Trần Hi: “Cô nói đúng, vậy, cô có thể xin lỗi phu nhân nhà họ An được không?”

Lời vừa nói ra, Trần Giai lập tức quay lại nhìn, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, trong mắt chứa đựng chút tình mẫu tử. Bà ấy không phải chưa từng trải qua sự vu khống và ác ý trong giới, từ nhỏ là con cháu nhánh phụ, bị người nhà chính bắt nạt không ít.

Nhìn thấy sự việc phát triển đến mức này, bà ấy hiểu ra phần nào, chắc chắn là lỗi của Mộc Mộc. Nhưng An Nhiên, là người bị hại, vẫn có thể không oán giận mà đứng về phía mình, vẫn biết lẽ phải.

Còn mình, vừa rồi còn mắng mỏ, nói những lời làm tổn thương người khác. 

Dù An Nhiên có tỏ ra trưởng thành đến đâu, vẫn chỉ là một đứa trẻ mới trưởng thành. Cảm giác tội lỗi một khi đã trào lên, thì không thể thu lại. 

Điều này còn khắc sâu hơn cả sự thật biết rõ là sai.

Trần Hi dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của An Nhiên, mắt nhướng lên. 

Dù trong lòng đầy tức giận và khó hiểu, nhưng cô ta không biểu lộ ra ngoài, giấu kín cảm xúc. Mẹ của cô ta từ nhỏ đã dạy rằng, người mạnh mẽ nhất là người kiên định trong lòng, không bận tâm đến suy nghĩ của người khác. 

Và bây giờ, cô ta dường như đã gặp một người như vậy.

Một người kiên định, không sợ hãi. 

Trần Hi nhanh chóng hiểu ra, hơi cúi đầu, nhìn An Nhiên với ánh mắt châm chọc: “Được thôi, được thôi. Cô út, cho cháu xin lỗi, là cháu không lễ phép, cháu sai rồi.” 

Rõ ràng là xin lỗi Trần Giai, nhưng ánh mắt vẫn dán vào An Nhiên, má lúm đồng tiền vẫn chưa biến mất. 

An Nhiên đạt được điều mình muốn, không còn bận tâm đến chuyện này nữa, quay sang nhìn An Mộc: “Đi tìm quán chủ đi, chỗ ông ấy chắc có thuốc, chúng ta nên chữa thương trước.” 

An Mộc gật đầu, nhưng không còn tinh thần, cô đi theo Trần Giai và An Nhiên, khuôn mặt trầm lặng. Ngược lại, Trần Hi không quan tâm đến việc bị mất mặt, như miếng cao dán dai dẳng, dính chặt theo. 

Cô ta mặt dày ngang ngửa với An Mộc: “Ê, An Nhiên, An Nhiên, chờ tôi với, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên.” 

An Mộc liếc nhìn cô gái tóc ngắn với đôi má lúm đồng tiền, tâm trạng càng khó nói.

【Đây là chuyện gì thế này! Đúng là tạo nghiệp mà.】

【Chắc thuộc vào dạng phiền phức rồi…】

【Có thể tôn trọng nhân vật phản diện ác độc chút không?!】 

【Cốt truyện lại hỏng cmnr!!】

—– 

An Mộc đã đăng ký tham gia một cuộc thi marathon bơi lội và dành thời gian rảnh để luyện tập trong hồ bơi gia đình, nhớ lại những kỹ thuật mà huấn luyện viên đã dạy mình. 

Từ nhỏ cô đã có tính khí mạnh mẽ và dung tích phổi không nhỏ. Vì vậy, huấn luyện viên marathon bơi lội rất hài lòng với An Mộc.

Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, cô chưa kịp thử chính thức bơi 10 km. 

Chỉ trong chớp mắt, tháng Tám đã kết thúc, và tháng Chín đã đến. 

Mùa khai giảng của An Mộc đã đến, cô chính thức bước vào giai đoạn nước rút của năm cuối cấp ba.

Một khi đã đi học, thì phải dậy sớm mỗi ngày!

Điều này quả thực là cực hình với An Mộc.

Cô vô cùng, vô cùng ghét việc đi học, không đùa chút nào…

Ánh nắng buổi sáng tràn vào qua cửa sổ, chiếu lên rèm màu phấn hồng, tạo ra những bóng mờ nhạt. Chăn bông phồng lên, cuối cùng một cái đầu tóc rối tung xuất hiện từ dưới chăn, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở.

“Đến đây!”

Giọng nói trong trẻo nhưng vẫn còn ngái ngủ, đáp lại tiếng gọi ồn ào từ dưới nhà. An Mộc thấy cực kỳ phiền phức, xỏ dép vào. 

Lại phải nhanh chóng thu dọn, rửa mặt để tránh bị anh trai xông vào lôi dậy. 

Thường thì chỉ có An Trạch Ức là rảnh rỗi nhất, nên chỉ có anh ta ở nhà.

Sau khi hoàn tất mọi thứ, cô buồn bã mở cửa phòng, đúng lúc gặp An Trạch Ức đang cười nhếch mép, vẻ mặt bỡn cợt: “Ồ, hôm nay nhanh nhỉ.”

An Mộc ngẩng đầu lên, ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu lên bên mặt cô, cô mỉm cười nhẹ, làn da mịn màng và sáng bóng: “Chào buổi sáng, anh năm.”

 

Hết Chương 67: Cực hình.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page