Danh sách chương

An Cẩn Thần không ngăn cản, dù sao anh ta mang em gái đến đây để vui chơi.

Nhà họ Tô cử Tô Tiểu Ngũ, chỉ sau hai ngày không gặp, hắn ta trông gầy đi một vòng.

An Mộc theo sau An Nhiên, vốn định chào hỏi hắn, cánh tay thon dài đã giơ lên. Nhưng ngay lập tức, Tô Tiểu Ngũ bị dọa đến mức lăn lộn bỏ chạy, không quay đầu lại mà đi thẳng, thay đổi hướng để tìm nguyên liệu đá phù hợp.

An Mộc: “… Trông mình đáng sợ đến vậy sao?”

An Nhiên đóng vai một “Vua đổ thạch” ít nói và bí ẩn.

Chị ta lắc đầu, không nói gì.

Mặc dù An Mộc và An Cẩn Thần đã biết thân phận của chị ta, nhưng không có nghĩa là chị ta phải công khai.

Điều gì cần giấu thì vẫn phải giấu.

Đó là bài học mà chị ta rút ra từ những năm tháng sống sót.

Với An Mộc, một kẻ ngốc không tim không phổi, nếu ở khu ổ chuột của nước A, e rằng cô chẳng sống nổi nửa ngày, bị người ta lừa đến không còn một xu mà vẫn cảm ơn rối rít.

An Nhiên thu lại ánh nhìn đang tập trung vào nguyên liệu đá trước mặt, suy nghĩ một chút, trả lời An Mộc: “Không.”

An Mộc không đáng sợ, đáng sợ là thủ đoạn của nhà họ Tô.

Tô Tiểu Ngũ e là không có kết cục tốt.

Quyền lực ở nước Z là thế trận chia ba, nhưng ở nước A lại là thế trận một phía, do nhà họ Tô kiểm soát. Điều này không chỉ đơn giản là quyền lực của giới tài phiệt có thể giải thích được.

IEI đã từng nhận được một đơn hàng từ nhà họ Tô, yêu cầu ám sát một đứa con ngoài giá thú đã trưởng thành ngoài ý muốn.

Ban đầu An Nhiên nghĩ đó chỉ là một vụ án nhỏ, cho đến khi những người được chị ta cử đi đều không thấy tăm hơi, thậm chí xác cũng không còn. Sau đó, ngay cả người ủy thác cũng không liên lạc được, chị ta mới biết mình đã đụng phải một kẻ không thể đụng vào.

Cũng vì lý do này, chị ta buộc phải trở về nước, tránh để người đó tìm tới cửa.

Trong từ điển cuộc đời của An Nhiên, lùi bước chỉ là để tiến xa hơn.

Khi chị ta đứng vững ở nước Z, chắc chắn sẽ quay lại IEI, chỉ có nơi đó mới xứng đáng gọi là nhà của chị ta.

Còn nhà họ An… chị ta chưa nghĩ ra sẽ đối phó thế nào.

Những thứ đã điều tra và kế hoạch trả thù trở thành một đống giấy lộn, ngay cả An Mộc được nuông chiều mà lớn lên cũng có vẻ không giống lắm.

An Nhiên không biết cảm giác của mình về họ là gì.

Rất phức tạp.

An Mộc mím môi, bỏ qua chuyện Tô Tiểu Ngũ, tiếp tục giúp chị mình chọn đá.

“Tôi thấy tảng đá này không tệ.”

An Mộc cố ý làm nhiễu tầm nhìn để An Nhiên phát hiện ra nguyên liệu đá tốt.

【Ồ, không phải tảng này đâu, chị, chọn tảng bên trái, tảng đó tốt, em nhớ rõ tảng đó mở ra phỉ thúy màu tím, loại băng chủng.】

An Nhiên nhướn mày, ngón tay chỉ về phía trái, cẩn thận quan sát thì phát hiện ra cô ngốc kia nói đúng, chị ta chỉ vào tảng đá, ra hiệu cho bảo vệ mang đi.

Thấy An Nhiên không lấy khối đá nguyên thạch mình đã chọn, An Mộc giả vờ giận dữ hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại đắc ý vô cùng.

【Há há, thế nào? Có phải là em rất tuyệt vời không? Người là sắt, phong thái là thép, một ngày không tỏ vẻ thì thật khó chịu!】

An Nhiên hít một hơi nhẹ, không nói lời nào.

Động tác trên tay chị ta nhanh đến mức không thể tưởng, dưới sự chỉ dẫn của An Mộc mà chọn tới chọn lui, tốc độ nhanh, mở ra ngọc thạch vừa đắt vừa đẹp.

Chỉ là người mặc áo đen do gia đình Thượng Quan mang tới không hề thua kém, thậm chí còn có ý định ngang bằng với An Nhiên.

Không ngờ hai đội người lại giao chiến nhanh như vậy.

Ở góc rẽ, An Nhiên và đối phương cùng chọn trúng một khối nguyên thạch dài nửa mét, hai bàn tay trắng nõn mảnh mai đều đặt lên hai bên ngọc thạch.

Chẳng biết ai ra tay nhanh hơn.

An Mộc khẽ “ôi” một tiếng, rõ ràng có ý xem kịch hay.

Cô cho rằng, người trước mặt dù không phải Thượng Quan Trạch Nhất thì chắc chắn cũng có liên quan đến nhà họ Thượng Quan.

Nói vậy thì…Cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng giáo sư với gương mặt đau khổ, há há há.

Chỉ là bây giờ khối nguyên thạch này, nhất định phải thuộc về nhà họ An!

An Nhiên chậm rãi ngước mắt, thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Chị ta chưa kịp mở miệng nói gì, An Mộc đã đứng ra, bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh lập tức xuất hiện.  Giọng nói thanh thúy như chuông bạc: “Đây là nguyên thạch chúng tôi chọn trước, anh, chính anh đó, buông tay ra cho tôi!”

Người đó đôi mắt nâu nhạt khẽ dao động, mở to hơn, không tin tưởng mà nhìn lại: “Gọi tôi?”

Khi đến gần, An Mộc mới phát hiện bên ngoài con ngươi của đối phương có một tầng hào quang nhạt.

Cô hơi nâng cằm, thu lại chút ít ngưỡng mộ, ánh mắt đầy kiêu ngạo, không để ai vào mắt, mang theo chút giận dữ: “Không thì gọi ạ? Đây là đồ chúng tôi chọn trước! Bỏ cái móng vuốt của anh ra cho tôi!”

 

Hết Chương 54: Buộc phải trở về nước.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page