Danh sách chương

【Đồ lùn! Còn dám trừng mắt với anh trai của tôi? Đâu phải anh tôi giết anh của ông đâu, ông cấu kết với nhà Thượng Quan bán thông tin khi đó, lương tâm không cắn rứt à?】

An Cẩn Thần: “…”

Cảm giác bên cạnh không có ai tốt lành là sao?

Sắc mặt của anh ta không đổi, ánh mắt trầm xuống, liếc nhìn đỉnh đầu em gái, ghi nhớ những người này trong lòng.

An Nhiên thì kín mít.

Bộ đồ đen từ đầu đến chân, không để lộ cả sợi tóc, trông như kẻ cướp ngân hàng. Chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh, đuôi mắt trái có nốt ruồi lệ tinh xảo.

Cũng may Đại hội phỉ thúy rất mát mẻ, chị ta lại thường xuyên bị lạnh, nếu không cũng giống như An Mộc nói, bị “đổ mồ hôi hột”.

An Cẩn Thần ung dung ngồi hàng ghế đầu, sau là An Mộc và An Nhiên.

An Mộc ngồi thẳng lưng, nụ cười đoan trang, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hội phỉ thúy.

Bốn thế lực sẽ cử đại diện đánh cược phỉ thúy, lần lượt chọn đá từ mỏ công cộng rồi cắt ra. Thế lực nào có con mắt tinh tường nhất, mở ra phỉ thúy có giá trị thị trường lớn nhất, sẽ đoạt ngôi đầu.

Trong kịch bản gốc, An Nhiên bị cô đuổi ra khỏi nhà, sau đó không chút do dự gia nhập với nhà họ Tô, mở ra rất nhiều ngọc tốt, khiến danh tiếng nhà họ Tô vang dội, còn An Cẩn Thần mất cơ hội này.

Nhưng bây giờ, An Nhiên vẫn ở bên cô, kịch bản chắc chắn sẽ khác. Dù sao thì, nơi có thể mở ra viên phỉ thúy tuyệt thế chắc chắn sẽ không thay đổi!

An Mộc vốn biết rõ cốt truyện, nguyên liệu đá mà An Nhiên chọn trong nguyên tác, cô đều biết rất rõ!

An Mộc vui vẻ đến không chịu nổi, cẩn thận khẽ lắc lư người.

An Nhiên thoáng ngỡ ngàng, quay đầu có thể nhìn thấy đỉnh đầu của An Mộc, mái tóc mềm mượt, trông rất dễ thương, không trách được tại sao những người trong nhà họ An lại thích.

Như nuôi một thú cưng hình người.

Ngón tay khẽ động, nhưng lại nghe thấy An Mộc phát ra tiếng cười quái dị.

【Hehehehehehe】

An Nhiên: “…”

Không còn chút ý nghĩ nào nữa.

An Mộc tò mò nhìn An Nhiên, di chuyển đôi chân mang giày cao gót, tiến lại gần hơn, lại không cam lòng đưa tay đo chiều cao. Khuôn mặt của cô càng thêm trầm mặc, không hiểu nổi, nhíu mày lại, bướng bỉnh kéo lấy cánh tay của An Cẩn Thần.

【Chị ấy lại cao thêm rồi sao, mình cao 1m63, mang giày cao gót 5cm mà vẫn thấp hơn chị ấy một đoạn! Thật không khoa học chút nào! An Nhiên trước đây không phải chỉ cao 1m70 ư, giờ có vẻ như đã cao 1m80 thế này??】

【Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, rõ ràng ăn cùng một thứ, tại sao chị ấy cao lên, còn mình lại mập ra chứ!】

An Nhiên chuyển bước, cách xa An Mộc một chút.

Chị ta còn có thể làm gì? Chẳng lẽ phải nói ra việc mình đã nhét cả đống miếng độn giày?!

Điều đó không phải là việc chị ta có thể làm.

Tất cả chỉ vì muốn mình trông có vẻ oai phong hơn, xứng đáng với danh hiệu “Vua đổ thạch”.

An Mộc cũng không mong An Nhiên tự mình tiết lộ, vì trong tình huống này, hai người phải giả vờ không quen biết. Dù sao danh hiệu của chị cô vẫn còn được giữ kín trong một số khía cạnh.

Ý nghĩ này không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc, sự xuất hiện của nhà Thượng Quan đã thu hút sự chú ý của cô.

Lý do đơn giản, vì có một người mặc đồ y hệt An Nhiên, cả người bọc kín trong bộ đồ đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

Trông rất bí ẩn.

An Mộc ổn định lại tinh thần, không nhịn được mà phỉ báng trong lòng.

【…Các người cùng với chị tôi hẹn nhau đi cướp ngân hàng à?】

【Trong nguyên tác không có người này, lại thêm một biến số nữa sao?】

An Cẩn Thần rõ ràng bị khơi dậy sự tò mò, vì vậy, anh ta nở một nụ cười nhẹ, quay sang người đứng đầu nhà Thượng Quan ngồi bên cạnh, gật đầu chào: “Chú ba.”

An Mộc cũng mỉm cười với người đó, ngọt ngào nói: “Cháu chào chú ba~”

Thượng Quan Túc bặm môi, rõ ràng có chút không thoải mái, gật đầu đáp lại: “Chào đại thiếu gia An, tiểu thư An.”

Thành phố Bắc Kinh, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Những gia tộc nổi tiếng chỉ đếm trên đầu ngón tay, việc kết thân là chuyện bình thường. Nhưng từ miệng An Cẩn Thần gọi ra một tiếng “Chú ba”, nghe thế nào cũng kỳ lạ, khiến Thượng Quan Túc ngồi không yên.

An Mộc lại không có cảm giác gì khác, ngước nhìn người mặc đồ đen kia, người đó cao hơn cô rất nhiều, ít nhất cũng phải trên 1m80.

Nhìn dáng vẻ chắc chắn là một người đàn ông.

“Chú ba, người này là đại diện của nhà Thượng Quan sao?”

Thượng Quan Túc cứng mặt lại, không dám thất lễ với An Mộc, kéo một nụ cười kỳ quặc: “Haha, đúng vậy, đây là đại diện của chúng tôi.”

“Ồ~” An Mộc kéo dài giọng, đối diện với người đó một lúc, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Người đó đeo khẩu trang và trùm khăn, đôi mắt dài trong ánh nắng như viên ngọc thủy tinh trong suốt, lấp lánh màu nâu nhạt. 

 

Hết Chương 52: Thú cưng hình người.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page