Danh sách chương

Cô nhíu mày, tránh tay vệ sĩ. Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đứng ra, phù hợp với tính cách tiểu thư của mình, mỉm cười đầy châm biếm. 

“Không phải chứ, nắp cống nào mở ra để ông chui lên vậy? Miệng hôi thế.” 

“Ai là kẻ lừa đảo, tự biết rõ trong lòng, haiz, ai là kẻ lừa đảo thì sẽ không được chết tử tế, ông dám thề độc không? Để trời cao chứng giám.” 

“Ông đến đây lừa đảo chứ gì? Còn Vua Đổ Thạch? Vua Đổ Thạch thật không phải loại như ông!”

【Hừ hừ! Đồ rác rưởi! Chỉ biết lừa đảo! Rác rưởi của xã hội!】

【Dám giả danh chị tôi, đúng là chán sống!】 

【Đã từng nghe qua IEI chưa? Chị tôi là thủ lĩnh nhóm sát thủ IEI, dễ dàng lấy mạng ông!】

An Nhiên cảm thấy tim đập mạnh, trán xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. 

Con bé ngốc này sao mà biết được! 

Cũng may mà năm người con nhà họ An không có mặt, nếu không, chị ta lại mất thêm một vỏ bọc…

Tô Tiểu Ngũ ngoáy tai, cái bụng phệ rung lên theo từng nhịp thở, đôi mắt nhỏ của hắn ta trở nên u ám, lóe lên tia lạnh lùng: “Cô gái nhỏ, to mồm như thế làm gì? Không nói to thì là có lý. Cô nói tôi không phải Vua Đổ Thạch thì tôi không phải sao?”

“Cô đã từng gặp Vua Đổ Thạch chưa? Hỏi thử xem ở đây còn ai giỏi đổ thạch hơn tôi? Trẻ tuổi mà giọng lớn nhỉ.” 

“Tôi không xem thường cô, nhưng kiểu người như cô vì tiền mà bán rẻ lương tâm, sớm muộn cũng tự chuốc lấy hậu quả!” 

Tô Tiểu Ngũ nói đầy chính nghĩa, như thể Tiểu Lý thật sự sai.

Mọi người đều đứng về phía hắn ta, chỉ trỏ về phía nhóm người An Mộc. 

Cô cười khẩy, nhìn kẻ giả mạo kia với sự khinh bỉ: “Ông chê tôi to mồm? Đối với kẻ ngu thì phải hét lên, họ mới hiểu, còn tự chuốc hậu quả á? Nếu trời có mắt thì đã trừng phạt ông rồi!” 

“Hai hốc mắt dưới lông mày của ông là để thở sao? Đống đá vụn này không phải là bằng chứng? Tiểu Lý mang từ chỗ ông về thế nào, thì bây giờ trả lại ông thế đó!”

“Sao? Không nhận? Ông đúng là mặt dày mà, không biết xấu hổ, bên nào cũng không phải mặt ông thì đúng là tài.” 

【Tên khốn nạn! Tôi thật sự phục ông, vẫn còn diễn được, còn dám đứng trên đỉnh đạo đức! Ông nhìn lại cái mặt dày của mình đi.】 

Tô Tiểu Ngũ bị kích động, hơi thở trở nên nặng nề, nhìn An Mộc với ánh mắt độc ác. Hắn ta nghiến răng: “Thật là quá đáng! Nhìn cô còn nhỏ nên tôi không muốn chấp thôi.”

An Mộc “hừ” một tiếng, không khách sáo đáp trả: “Tôi không cần ông nhường! Tôi thấy xấu hổ lắm! Ông tự nhìn lại mình đi, ngay cả người nguyên thủy trên đỉnh núi cũng phải gọi ông là tổ tiên!”

Mặt Tô Tiểu Ngũ đen như than, tay to nắm chặt ngực, cố gắng nhịn giận, hít sâu. Nhưng hắn ta không thể nhịn được, chỉ vào An Mộc nghiến răng nghiến lợi: “Đuổi chúng ra ngoài! Đuổi ra mau!”

Vệ sĩ mặc vest đen ngay lập tức hành động, tiến thẳng về phía cô và những người khác. An Mộc cảm thấy tim đập thình thịch, cơ thể cứng đờ.

【Ôi trời~ đùa quá trớn rồi.】

Cô chỉ giỏi đấu võ mồm thôi!

An Nhiên đã xem đủ, đôi mắt dài lóe lên sự chiều chuộng, lắc đầu, kéo An Mộc ngây ngốc đứng yên ra sau lưng bảo vệ. Chị ta và Lão Trần trao đổi ánh mắt, cùng đặt An Mộc vào vị trí trung tâm. 

Dù đây là địa bàn của người ta, có thể không động thủ thì tốt hơn. 

An Nhiên lặng lẽ nhìn Tô Tiểu Ngũ gần như điên cuồng, giơ ngón tay dài lên làm dấu tạm dừng. Giọng của chị ta bình thản, nhưng có thể làm cho mọi người xung quanh lắng nghe: “Đợi đã, không phải ông tự xưng mình là Vua Đổ Thạch sao? Vậy thì tôi sẽ cược một trận với ông.”

Tô Tiểu Ngũ trừng mắt, ra hiệu cho vệ sĩ ngừng lại, nhìn An Nhiên với ánh mắt khinh thường. Dù hắn ta không phải là Vua Đổ Thạch, nhưng đã lăn lộn trong nghề gần cả đời, cô gái trẻ này còn có thể làm được gì. 

Các thương nhân và người chơi đổ thạch xung quanh cũng xôn xao. 

“Không phải chứ, cô bé này gan to thật.”

“Cô gái à, về nhà tìm người lớn đi, cô biết đây là ai không? Đây là Vua Đổ Thạch đấy!”

“Thời nay còn có người dám phá chỗ của Vua Đổ Thạch, đúng là một thế hệ mới mạnh mẽ hơn.”

“Trẻ tuổi mà dám làm vậy, thật không bình thường. Có phải đang tự tìm đường chết không?”…

Tô Tiểu Ngũ không nói gì, mặt đầy dầu mỡ cười lạnh, cố gắng điều hòa hơi thở: “Cô gái còn nhỏ mà gan lớn thật đấy. Được, tôi sẽ đấu với cô! Dám phá chỗ của nhà họ Tô không khác gì đạp lên đầu tôi!” 

“Đặt cược thế nào? Tôi – Tô Tiểu Ngũ này – đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhường cô, để cô đặt ra quy tắc.”

An Nhiên nheo mắt, lời đối phương nói nghe thì tốt, thực ra là muốn thăm dò xem cô có hiểu biết hay không. 

Nhưng rõ ràng, hắn ta đã chọc sai người. 

“Được, mỗi người chọn ba viên đá trong toàn bộ chợ, giá không quá năm trăm nghìn, ai mở được phỉ thúy có giá trị nhất sẽ thắng.” 

 

Hết Chương 36: Đùa quá trớn rồi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page