Danh sách chương

Chẳng mấy chốc, một nhóm thanh niên to khỏe mặc vest đen, đeo kính râm, giống như bảo vệ, tiến vào, bao vây An Mộc và những người khác.

Mặt họ đầy vẻ không thân thiện.

An Mộc đứng thẳng lưng, lặng lẽ tiến gần An Nhiên.

【Trời ơi, mấy người này trông đáng sợ quá, một cú đấm chắc đánh ngã ba người!】

【Khí thế này, chỉ có chị mình mới đủ sức đối phó!】

An Mộc vẫn tự ý thức được khả năng chiến đấu của mình. Dù trong đầu có vài chiêu đối phó kẻ xấu, nhưng cô chỉ muốn làm một con cá mặn.

An Nhiên dường như không nghe thấy những lời bàn tán và chê cười xung quanh, tự tin từ trong xương tủy tỏa ra khí chất điềm tĩnh.

Đó là sự tự tin mà tài năng và thực lực mang lại cho chị ta.

Ngay sau đó, đám đông xôn xao lại mở ra một con đường, để lộ một người đàn ông trung niên thấp bé. Gương mặt dài đầy mụn rỗ, ngũ quan bình thường, thân hình hơi phì nộn, bụng to, đôi mắt sáng rực tinh quang.

Hắn ta bước chậm, luôn nhìn chằm chằm vào An Mộc và An Nhiên.

Cho đến khi tới gần, hắn ta mới nhìn sang Tiểu Lý. Đôi môi dày cộm khẽ mấp máy, “hừm” một tiếng, giọng đầy khó chị: “Sao cậu lại đến đây nữa? Chẳng phải tôi đã bán rẻ cho cậu rồi sao? Sao còn không buông tha?”

Tiểu Lý nghe vậy, đôi mắt trợn to, khuôn mặt đỏ bừng vì giận, như sắp nổ tung: “Ông đã bán rẻ cho tôi, nhưng thứ ông bán là gì? Toàn là đá vụn! Không thể bán được!”

“Ông biết tôi không hiểu về những thứ này, nếu không gặp người hiểu chuyện, danh tiếng cả đời cha tôi gây dựng sẽ bị tôi hủy hoại!”

“Không ai mua mấy thứ này! Ông cố ý! Ông là kẻ lừa đảo, ông đã lừa tôi! Trả lại tiền cho tôi!”

Tiểu Lý vừa tức vừa giận, mất bình tĩnh, giơ tay định lao tới. Nhưng chưa chạm được Vua Đổ Thạch đã bị vệ sĩ bên cạnh đá bay ra.

An Mộc hít một hơi lạnh, nhìn thôi cũng thấy đau.

Vua Đổ Thạch cười khẩy, không nhận tội: “Cậu đúng là vô lý, mấy thứ này tôi không biết! Người sáng mắt nhìn cũng biết là đá vụn! Cậu nói tôi bán cho cậu thì là tôi bán sao?”

“Cậu chắc chắn đã giấu đi đá tốt tôi bán cho cậu, rồi dùng đá vụn này để lừa tôi, muốn lấy lại tiền!”

Hắn ta như nhìn thấu lòng dạ xấu xa của Tiểu Lý, cau mày nhìn chằm chằm người thanh niên: “Tôi là Tô Tiểu Ngũ, Vua Đổ Thạch, tại sao phải lừa chút tiền đó của cậu, cậu cũng phải nghĩ chứ.”

“Đúng đấy đúng đấy! Gan to thật, dám nghĩ ra chuyện xấu xa như vậy, tiền và hàng đều là của mình, đúng là kế hoạch hay!”

Người xung quanh như chợt hiểu ra, ồn ào lên.

“Thảo nào, thì ra là vậy.”

“Người này thật xấu, còn dẫn theo hai cô gái, hai cô gái này, đừng học theo.”  

“Thật là, tưởng có chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là kẻ lừa đảo.”

“Đúng thế, người ta là Vua Đổ Thạch, làm sao có thể lừa đảo?”…

Đã là thế lực đã cắm rễ lâu đời, chắc chắn được lòng người hơn kẻ ngoại lai.

Tô Tiểu Ngũ thấy mọi người đều nói theo mình, liền yên tâm. Hắn ta đầy khí thế, ánh mắt lóe lên tia sáng, chỉ vào vệ sĩ bên cạnh: “Đuổi người này ra ngoài, đều là loại người gì đâu, thật biết tính toán!”

Tiểu Lý bị đá ngã xuống đất, nắm chặt nắm đấm, răng nghiến ken két.

“Không phải, không phải! Tôi không lừa ai cả! Đây chính là đá ông bán cho tôi! Ông mới là kẻ lừa đảo! Ông không phải Vua Đổ Thạch!”

“Ông là kẻ lừa đảo! Trả lại tiền cho tôi! Ông sẽ không được chết tử tế đâu, đồ lừa đảo!”

Tiểu Lý như một con sư tử bị chọc giận, thở hổn hển, phẫn nộ cực độ.

An Mộc giữ trán, đầy ngán ngẩm.

【Trời ơi, anh đến để diễn trò đối lập à?】

【Nhìn cơ bắp của anh mà xem, chúng đang ức chế giống hệt anh đó! Cao lớn như vậy mà cãi nhau như heo ngốc.】

【Nhưng, không thể không nói, anh đã nói đúng, làm sao ông ta là Vua Đổ Thạch được?! Vua Đổ Thạch là chị tôi mới đúng!】

【Kẻ lừa đảo chết tiệt! Dám giả mạo trước mặt hàng thật!】 

Tô Tiểu Ngũ cười nhạt, đá một viên đá trước mặt: “Cậu nói nhảm gì vậy! Tôi là Vua Đổ Thạch, cậu nói không phải thì không phải sao? Ở đây còn ai giỏi đổ thạch hơn tôi?”

“Tôi là kẻ lừa đảo à? Tôi thấy cậu mới là kẻ lừa đảo thì có!”

“Ồ~ còn mang theo ba đồng bọn? Đồng bọn lừa đảo? Trẻ thế này đã biết đi lừa người khác rồi cơ à? Đuổi hết chúng ra ngoài đi, loại người gì đâu!”

Vệ sĩ tiến lại gần, mặt đầy vẻ không thân thiện. Trong khi đó, đám đông xung quanh vẫn tiếp tục bàn tán.

“Lúc đó tôi thấy người này mở hai khối phỉ thúy loại thủy tinh, hai khối đấy, giàu to rồi.”

“Không ai biết Vua Đổ Thạch là nam hay nữ, nên không chắc về thân phận này.”

“Ông nói gì vậy! Người ta là Vua Đổ Thạch! Nhà họ Tô bỏ tiền lớn mời đến đấy.”

“Rốt cuộc ai là kẻ lừa đảo?”…

An Mộc mím môi, không biết phải đánh giá tình cảnh này thế nào.

 

Hết Chương 35: Kẻ lừa đảo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page