Trả Thù Cho Em

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tôi tức giận tát em một cái: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Khi nào đến chỗ chú ba thì nghe cho kỹ, có chuyện gì phải về nói lại cho tôi!”

Tôi khó thở, em cũng bị dọa cho bật khóc. Trứng gà bị đánh rơi xuống đất, em ấy ôm đầu gối lắc đầu: “Không, tôi không nghe thấy, thật sự không có. Linh Linh, em bị sao vậy?”

Em mơ hồ nói, nhưng tôi cũng biết chuyện lần này có lẽ sẽ không đơn giản như vậy, nói không chừng bọn họ định gả tôi đi! Đồ ngốc lấy chồng thì khó, còn tôi thì dễ!

Có lẽ là bắt tôi cưới để đổi lấy sính lễ? Nhưng…tôi mới bao nhiêu tuổi chứ? Tôi vẫn muốn học!

Nghĩ đến đây tôi hít một hơi lạnh, vội vàng bước ra ngoài, đi theo mấy người đi cùng chú Ba và ông ta.

Vì trời tối và tôi đang đi dọc bãi cỏ nên họ không để ý đến tôi nhưng tôi có thể nghe rõ mọi điều họ nói.

“Con nhóc này trông khá xinh đẹp, vẻ ngoài trông cũng gọn gàng.”

“Chứ còn gì nữa? Con bé vẫn còn đi học mà.  Tôi nói ông nghe, con bé đang bị bệnh, gia đình không có tiền chữa bệnh. Vài ngày nữa là không qua khỏi, đến lúc đó lại vừa vặn có thể làm minh hôn với con trai ông. Ông nói có phải hay không? Trai tài gái sắc!”

“Bệnh? Trông có vẻ không giống lắm, nhưng đó là việc của gia đình anh, tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm khi nào tới lúc để đón người thôi.”

Những lời này khiến tim tôi đột nhiên như muốn trào lên cổ họng.

Tôi che miệng ngồi xổm trong bụi cỏ không dám cử động, toàn thân đổ mồ hôi.

Tôi không biết mình trở về như thế nào, chỉ biết lần này có lẽ sẽ không đơn giản như vậy, người nhà bọn họ sẽ g.i.ế.t tôi!

Tôi chạy thật nhanh về và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tôi vẫn chưa dành dụm đủ tiền nhưng đã quá muộn rồi, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc và muốn bỏ trốn.

Nhân lúc Lâm Thanh ngủ say, tôi nhanh chóng xách hành lý rời đi, nhưng vừa đi ra đến cửa đã nghe thấy Lâm Thanh hét lên: “Linh Linh, em đi đâu vậy?”

Giọng nói của em khiến tôi c.h.ế.t lặng.

Tôi biết rõ rằng nếu tôi không bỏ em lại, gia đình chú ba dù thế nào đi nữa cũng sẽ phải tìm tôi. Nếu tôi bỏ em lại, gia đình họ chắc chắn lấy lui làm tiến, dùng em ấy thay tôi.

Tôi cố tìm cớ để lừa em, nhưng kẻ ngốc này không chịu buông tay, em còn nói sẽ không để tôi ra ngoài một mình.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi chỉ có thể nắm tay Lâm Thanh cùng nhau bước đi.

Tôi bảo em im lặng, rồi chạy một mạch đến cổng làng, không ngờ vừa đến cổng làng đã nhìn thấy chú ba trước mặt!

“Quả nhiên! Tao nói là mới nãy tao nghe thấy có người đi theo mà!” Chú ba hét lên, người đàn ông bên cạnh chạy vọt tới. Tôi biết anh ta. Anh tôi là con trai của trưởng làng, Đại Ngưu.

Tôi sợ đến mức vội vàng kéo Lâm Thanh chạy về hướng ngược lại.

Cả hai chúng tôi đều liều mạng chạy trốn, cuối cùng cũng bỏ xa được một đoạn, tôi kéo Lâm Thanh trốn vào một cánh đồng ngô nhỏ.

“Linh Linh, bọn họ đuổi theo chúng ta làm gì?” Lâm Thanh ngơ ngác hỏi tôi.

Trong đầu tôi cũng đã nảy ra một ý hay.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ai có thể trốn thoát được!

“Cởi quần áo ra! Nhanh lên!” Tôi thấp giọng hét vào mặt em, dù rất sốc nhưng em vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Chưa đầy hai phút, chúng tôi đã đổi quần áo cho nhau. Tôi còn làm loạn tóc mình, chải tóc cho em ấy, buộc tóc gọn gàng rồi dùng tay áo lau mặt cho em thật sạch.

 “Chị, chị đã nói sẽ luôn bảo vệ em phải không?” Tôi ngập ngừng hỏi, nhìn em đã gọn gàng hơn rất nhiều.

Em đầu tiên hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Chị, bảo vệ Linh Linh!”

Em nói hơi mơ hồ nhưng vô cùng chắc chắn.

Tôi cười, mới nãy vội vàng chạy trốn nên tôi đã vất hành lý đi. Bây giờ chỉ có hai người, không có lương thực cũng không có tiền. Tôi không chạy được, vậy thì, chỉ đành có thể tự bảo vệ bản thân mà thôi.

“Vậy chị giúp em một lần thôi. Chị đừng nói chuyện, không được nói chữ nào cả. Mím chặt môi. Không thể chảy nước dãi. Luôn mím chặt miệng, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ngậm miếng lại, biết chưa? Không thì em sẽ c.h.ế.t! Giống như cha mẹ vậy, c.h.ế.t một lần rồi là mãi mãi, không có sau này nữa, chị biết không?”

Tôi nghiêm túc nói chuyện với em và tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần hơn.

Em gật đầu: “Đây là để bảo vệ Linh Linh sao?” Em nghi ngờ hỏi tôi.

Tôi nặng nề gật đầu: “Bây giờ chị mím môi chạy ra ngoài! Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng quay đầu lại! Đừng gây ra tiếng động!”

Em lại gật đầu rồi bước ra ngoài, vừa bước một bước đã quay lại nhìn tôi, mím môi thật chặt và mỉm cười với tôi. Tôi cũng nhanh chóng mỉm cười lại với em.

Giây tiếp theo cô chạy ra ngoài như điên.

Tôi nghe thấy tiếng em bị đè xuống đất, phát ra tiếng ‘rầm’.

“Hôm nay tôi đã giúp ông nhiều rồi. Mấy người cũng không thể nói cảm ơn suông thế được. Đằng nào người ngày mai cũng phải chết, hôm nay dùng một chút cũng không quá đáng chứ?” Tôi nghe ra được, đây là giọng của Đại Ngưu.

“Này, đừng có quá đáng quá là được. Đừng để người nhà bên kia nhìn ra, không thì cậu lo mà đền tiền cho tôi đấy.”

Sau đó tôi nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹt của Lâm Thanh và tiếng ma sát khi em bị kéo lê trên mặt đất.

Em thực sự không tạo ra âm thanh hay nói chuyện gì.

Tôi nghe thấy tiếng quần áo bị xé và một đống âm thanh kinh tởm, nhưng tôi không nghe thấy giọng nói của em.

Vào lúc đó, trái tim rắn chắc như đá của tôi chợt cảm thấy nứt ra.

Làm như vậy… Có phải là tôi rất có lỗi với em ấy không…

Nhưng… đã quá trễ rồi.

Đêm đó, tôi nằm co ro trên cánh đồng ngô cho đến sáng hôm sau, khi tôi bước ra khỏi cánh đồng ngô với mái tóc rối bù.

Từ hôm nay trở đi, tôi là Lâm Thanh, Lâm Linh đã c.h.ế.t!

Tôi muốn tiết kiệm tiền một lần nữa, tôi muốn ra khỏi đây!

Nhưng… từ hôm đso trở đi, tôi có thể nhìn thấy Lâm Thanh! Tôi nghe em nói chuyện suốt đêm, khi tôi ăn em ngồi đối diện, khi tôi ngủ em sẽ nằm cạnh tôi.

Trí nhớ của tôi càng ngày càng hỗn loạn, tôi không ngừng tự nhủ mình là Lâm Thanh, Lâm Linh đã c.h.ế.t, còn phải sợ cái gì? Không lẽ tôi lại đi sợ chính mình à?

Nhưng trí nhớ của tôi thật hỗn loạn, sau khi trả thù, tôi dường như không thể phân biệt được mình là Lâm Thanh hay Lâm Linh. Cuối cùng… tôi… là ai?

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page