Trả Thù Cho Em

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong một căn phòng tối. Tôi co rúm người lại đến khi cảm giác bản thân đã dán chặt vào góc tường, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.

“Linh Linh, em tha thứ cho chị.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền tới tai tôi, tôi vô thức run lên, hoảng hốt ngẩng đầu. Đột nhiên, bức tường phía sau lưng đột nhiên sáng lên, khi tôi chậm rãi quay đầu lại, tôi chợt nhìn thấy người trong gương đang nhìn mình.

Cơn đau dữ dội ập vào tim tôi, tôi vô thức hét lên, nhưng sau đó, tôi nghe thấy người trong gương đột nhiên lên tiếng lần nữa.

“Em tha thứ cho chị, Linh Linh!” Cùng với tiếng vang vọng, cả người tôi run rẩy, co rúm lại.

“Tôi là Thanh Thanh, tôi không phải Linh Linh, tôi không phải! Linh Linh là em gái của tôi! Em ấy đã c.h.ế.t, đã c.h.ế.t rồi!”

Tôi hét lên và đứng dậy, cố tìm chỗ khác để rúc vào thì đột nhiên cả phòng sáng bừng lên. Ánh sáng mạnh mẽ đập thẳng vào mặt tôi, dù tôi bỏ chạy như điên nhưng cũng không có lối thoát.

Cho đến khi một tia sáng chiếu vào thứ trước mặt tôi, đó là một chiếc cặp học sinh màu đen…

Chiếc cặp đó như một cái gai nhọn đâm vào tâm trí tôi, đau quá… Đau đến nỗi đầu óc tôi bắt đầu tỉnh táo…

Một cảm giác choáng váng mãnh liệt bắt đầu tán loạn trong đầu tôi. Hàng loạt ký ức lướt qua trong đầu tôi như thể chúng đang được tự động sắp xếp. Tôi đau đớn nằm co ro trên mặt đất. Vào lúc tôi không thể chịu được nữa hét lên, nước mắt rơi vào trên sách bài tập.

Trên đó là một dòng chữ ngoằn ngoèo: “Lâm Thanh ngốc nghếch.”

Tôi đã dạy Lâm Thanh viết từ này.

Tôi là Lâm Linh, và Lâm Thanh là em gái tôi.

Em ấy, mới là đồ ngốc bẩm sinh bị thiểu năng trí tuệ.

Chúng tôi là song sinh, tôi sinh ra trước, còn em thì chậm phát triển trí tuệ khi mới sinh vì mẹ tôi sinh khó và thiếu dưỡng khí.

Nhưng em rất yêu tôi và rất thương tôi rất nhiều, dù có ngốc nghếch đến đâu thì em vẫn biết tôi là chị em của mình nên rất thương tôi.

Vốn dĩ trước khi cha mẹ qua đời chúng tôi sống cũng không tệ. Tuy gia đình rất nghèo nhưng cha mẹ  vẫn yêu thương chúng tôi. Lâm Thanh vì trí tuệ nên chỉ có thể ở nahf, còn tôi thì đi sớm về trễ đi học.

Lúc đầu, tôi vẫn còn chơi và ngủ với Lâm Thanh. Nhưng sau này, khi quen nhiều bạn cùng lớp hơn, tôi dần không còn thích chơi với em nữa. Em luôn chảy nước miếng và chảy nước mũi khiến tôi càng ngày càng khó chịu.

Ngay cả những người bạn học cùng trường với tôi cũng cười nhạo tôi và nói rằng tôi có một đứa em gái ngu ngốc! Bọn họ còn nói ngu xuẩn sẽ lây từ người này sang người khác, biết đâu có ngày tôi sẽ chảy nước dãi khắp đường!

Tôi càng ghét em hơn, tôi còn hận tránh em không kịp nữa là! Nhưng em dường như không cảm nhận được điều đó. Cha mẹ  em thương em nên đã cho em toàn bộ trứng ở nhà. Còn em thực sự rất ngu ngốc, không ăn mà giữ lại cho tôi ăn.

Nhưng làm sao tôi có thể ăn được? Tôi luôn cảm thấy những thứ nào đã được em cầm lên tay đều thật bẩn thỉu

Chỉ nhìn đống nước mũi và nước dãi của em thôi cũng đã khiến tôi không muốn ăn rồi!

Nhưng em vẫn đi theo tôi không mệt mỏi, có lần em cứ quấy rầy tôi dạy em viết, tôi thực sự rất khó chịu nên đã viết lên giấy bốn chữ: “Lâm Thanh ngốc nghếch.”

Em hào hứng viết lên mặt sau cuốn sách bài tập của tôi, nét chữ của em xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi.

Em hào hứng hỏi tôi: “Linh Linh, câu này có nghĩa gì?”

Tôi trợn trắng mắt nói: “Nghĩa là học hành chăm chỉ.”

Em càng hưng phấn hơn, ôm chặt lấy tôi và hét lên: “Đúng vậy! Linh Linh học hành chăm chỉ! Linh Linh có một tương lai tươi sáng!”

Em vui vẻ như một đứa trẻ, nước mũi và nước dãi dính khắp người tôi. Tôi ghê tởm đẩy em ra nhưng em lại vui vẻ đi tìm mẹ tôi.

Tất cả sự bình yên này đã hoàn toàn kết thúc vào ngày cha mẹ tôi qua đời.

Vào ngày cha mẹ tôi được chôn cất, chú ba và thím ba của tôi mang cả gia đình lớn bé già trẻ vào nhà tôi. Nói chúng tôi không còn cha mẹ nên bọn họ tới chăm sóc chúng tôi.

Nhưng tôi biết rõ, mấy người họ hàng xa của tôi sao có thể có ý tốt như vậy được?

Khi nhà tôi cực kỳ nghèo có vay tiền ông ta nhưng ông ta lại đuổi cha tôi ra ngoài! Ông ta nói nhà tôi và nhà ông ta đã cách nhau năm đời rồi, sao có thể tính là họ hàng được? Tìm ông ta làm gì?

Nhưng bây giờ, ông ta chạy tới muốn chiếm đồ của nhà tôi, lại tự nhận bản thân là họ hàng!

Tôi cúi đầu nói không cần, Lâm Thanh còn cầm chổi đánh bọn họ.

“Cút đi! Mấy người đều cút đi! Đây là nhà của ta! Mấy người không được phép bắt nạt chị em tôi! Cút ra!” Em như điên đuổi người đi, cũng nhanh chóng chọc giận chú ba.

Ông ta đi lên, chỉ nghe ‘Bốp’ một tiếng, Lâm Thanh bị đánh ngã xuống đất. Tôi sợ đến mức quỳ xuống đất, thậm chí còn thở nhẹ lại.

Tôi biết rất rõ ràng rằng một khi cha mẹ tôi qua đời, những gia đình không có người nối dõi như nhà chúng tôi chắc chắn sẽ bị người ta xóa sổ!

Hôm đó trưởng thôn cũng đến, họ nói vì nhà tôi không có nam giới nên từ nay chú ba sẽ giúp chúng tôi xử lý mọi việc trong nhà.

Tôi không dám nói gì nữa, Lâm Thanh cũng bị ném vào phòng đánh đến mức hét to.

Từ ngày đó, đất đai của nhà tôi trở thành của chú ba, mọi đồ đạc có giá trị trong nhà đều bị tiêu sạch, ngay cả một chút bột mì trong hũ cũng không còn.

Tôi tức giận nhìn Lâm Thanh đang co ro trong phòng khóc lóc, đá mạnh vào em. Nếu lúc đó em không chống cự lại chú ba, thì sao ông ta có thể nhẫn tâm như vậy? Nói không chừng có khi ông ta còn để lại gì đó cho chúng tôi cũng có!

Tất cả là lỗi của em ấy!

Nhưng em ấy vẫn còn dám khóc, kéo quần áo tôi và hỏi tôi phải làm gì!

Tôi lười trả lời, chỉ nghĩ đến tương lai sẽ sống như thế nào. Tôi không thể đi học được nữa vì gia đình chú ba bảo nếu muốn lấy khoai tây từ nhà chú thì phải đến nhà chú hàng ngày để làm việc!

Tôi oán hận cất cặp sách vào tủ, nếu không có Lâm Thanh, cha mẹ tôi đã không c.h.ế.t!

Lúc đó cha tôi bị bệnh, thực ra trong nhà còn có một ít tiền, nhưng ông không nỡ tiêu nên cứ gắng chống đỡ. Ông nói em tôi không thông minh nên phải để lại một ít tiền cho em ấy!

Không biết việc này có tác dụng không nhưng ông cứ c.h.ế.t như thế, mẹ tôi không thể chấp nhận và cũng không vượt qua được, bà cũng khôg dùng tiền số tiền đó mà c.h.ế.t. Hại tôi không thể đi học được!

Bây giờ tôi rơi vào hoàn cảnh này, tất cả là do con ngốc đó và cặp cha mẹ không biết cố gắng của mình

Tôi ghét nó, nhưng tôi không thể làm gì được!

Sau đó, tôi miễn cưỡng đến nhà chú ba, không ngờ cơn ác mộng sẽ ập đến với mình.

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page